Hang Cắc Cớ - Những bí ẩn rợn người

Chùa Thầy là một trong những địa danh nổi tiếng và linh thiêng bậc nhất Hà Nội, tọa lạc tại xã Sài Sơn, huyện Quốc Oai. Hàng năm nơi đây thu hút hàng vạn lượt du khách trong và ngoài nước đến tham quan và lễ bái. Không chỉ nổi tiếng bởi vẻ đẹp kì ảo và nên thơ, nơi đây còn thu hút sự tò mò của du khách thập phương bởi một hang động ẩn chứa nhiều truyền thuyết kì bí.

Truyền thuyết về những bộ xương người
Để có một chuyến khám phá và trải nghiệm an toàn các bạn nên thuê người dẫn đường và một chiếc đèn pin để vào hang, địa hình trong hang khá hiểm trở và nhiều chỗ nguy hiểm, trong hang rất tối và trơn trượt nên cần thận trọng khi di chuyển. Hang Cắc Cớ được chia làm 3 tầng riêng biệt, càng di chuyển xuống sâu nhiệt độ càng hạ thấp, tầng 3 cũng là tầng cuối cùng của hang và nơi đây cũng là nơi yên nghỉ của vua và quân kháng chiến Linh Giang.
Những bộ hài cốt ở trong hang Cắc Cớ ( Nguồn: Internet)
Tương truyền trước thế giặc quá mạnh, vua Linh Giang và quân lính đã chạy vào hang Cắc Cớ ẩn nấp, không may khi quân giặc bên ngoài đã lấp cửa hang nhằm chôn sống nhà vua và quân lính. Do đó trải qua hàng ngàn năm nơi đây chỉ còn trơ lại hàng vạn bộ hài cốt khiến cho không khí ở đây vô cùng lạnh lẽo và u ám. Hằng đêm vẫn có những tiếng khóc ai oán cất lên từ trong hang như oán trách từ cõi xa ăm vọng về.

Phiến đá móng rồng và sự tích kì lạ
Nằm giữa hang là những phiến đá sắc nhọn hình móng rồng bên cạnh đó là những khối thạch nhũ và phiến đá tạo nên hình thù của một con rồng đang ngủ say, nghe nói nơi đây chính là long mạch của hang Cắc Cớ do rồng thần trấn yểm. Điều làm cho hang Cắc Cớ trở nên độc đáo là tất cả là kiến trúc trong hang hoàn toàn tự nhiên, không hề có bàn tay của con người tác động. Cách các phiến đá móng rồng không xa là tượng Cậu. Bất cứ ai đến đây xin lộc con cái đều phải thành tâm lễ để được “Cậu” cho lộc, cũng chả biết từ khi nào nơi đây lưu truyền một câu thơ: “Ai mà chưa có con trai, vào hang Cắc Cớ sinh hai cháu liền”.
Những nhũ đá có hình thù độc đáo trong hang ( Nguồn: Internet)
Những sinh vật kì bí dưới hang
Nếu bạn có đam mê tìm hiểu về những loài sinh vật mới lạ thì hãy đến nơi này. Nằm tận cùng dưới hang Cắc Cớ là thế giới của những loài sinh vật kì bí mà khoa học chưa có lời giải. Đó là những con vật có hình thù giống loài “cuốn chiếu” nhưng có màu trắng và khá hiền. Theo nhiều người dân sống tại khu vực này cho biết thỉnh thoảng họ còn thấy những con cá “tiên” ,chúng bơi rất chậm nhưng chưa hề có ai bắt được.Tất cả tạo cho nơi đây một khung cảnh huyền ảo và bí ẩn, khơi gợi ham muốn chinh phục với du khách, khiến cho Cắc Cớ trở nên độc đáo một cách khó tả.

Sự linh thiêng của hang Cắc Cớ
Theo lời kể của dân địa phương thì hang Cắc Cớ còn là một “bà mai” rất mát tay của những cặp nam nữ. Không khí lành lạnh âm u, bóng tối bủa vây xung quanh khiến các cô gái phải vịn vào chàng trai. Chàng trai thể hiện niềm kiêu hãnh của người đàn ông che chở cho phụ nữ.
Cổng trời của hang Cắc Cớ ( Nguồn: Internet)
Nơi đây vẫn còn những tấm bia đá có khắc bút tích của những tao nhân mặc khách. Bà chúa thơ Nôm Hồ Xuân Hương trong một lần vãn cảnh chùa Thầy cũng cao hứng để lại bút tích trên vách đa với bài thơ có tựa đề : “Hang Cắc Cớ”. Hồ Xuân Hương khi nhìn thấy cảnh những đôi nam nữ bồng bế nhau đã phải thốt lên rằng:  “ Vợ chồng giận nhau đến hang Cắc Cớ khi về lại nguôi”.



Đình Linh
Chùa Thầy là một trong những địa danh nổi tiếng và linh thiêng bậc nhất Hà Nội, tọa lạc tại xã Sài Sơn, huyện Quốc Oai. Hàng năm nơi đây thu hút hàng vạn lượt du khách trong và ngoài nước đến tham quan và lễ bái. Không chỉ nổi tiếng bởi vẻ đẹp kì ảo và nên thơ, nơi đây còn thu hút sự tò mò của du khách thập phương bởi một hang động ẩn chứa nhiều truyền thuyết kì bí.

Truyền thuyết về những bộ xương người
Để có một chuyến khám phá và trải nghiệm an toàn các bạn nên thuê người dẫn đường và một chiếc đèn pin để vào hang, địa hình trong hang khá hiểm trở và nhiều chỗ nguy hiểm, trong hang rất tối và trơn trượt nên cần thận trọng khi di chuyển. Hang Cắc Cớ được chia làm 3 tầng riêng biệt, càng di chuyển xuống sâu nhiệt độ càng hạ thấp, tầng 3 cũng là tầng cuối cùng của hang và nơi đây cũng là nơi yên nghỉ của vua và quân kháng chiến Linh Giang.
Những bộ hài cốt ở trong hang Cắc Cớ ( Nguồn: Internet)
Tương truyền trước thế giặc quá mạnh, vua Linh Giang và quân lính đã chạy vào hang Cắc Cớ ẩn nấp, không may khi quân giặc bên ngoài đã lấp cửa hang nhằm chôn sống nhà vua và quân lính. Do đó trải qua hàng ngàn năm nơi đây chỉ còn trơ lại hàng vạn bộ hài cốt khiến cho không khí ở đây vô cùng lạnh lẽo và u ám. Hằng đêm vẫn có những tiếng khóc ai oán cất lên từ trong hang như oán trách từ cõi xa ăm vọng về.

Phiến đá móng rồng và sự tích kì lạ
Nằm giữa hang là những phiến đá sắc nhọn hình móng rồng bên cạnh đó là những khối thạch nhũ và phiến đá tạo nên hình thù của một con rồng đang ngủ say, nghe nói nơi đây chính là long mạch của hang Cắc Cớ do rồng thần trấn yểm. Điều làm cho hang Cắc Cớ trở nên độc đáo là tất cả là kiến trúc trong hang hoàn toàn tự nhiên, không hề có bàn tay của con người tác động. Cách các phiến đá móng rồng không xa là tượng Cậu. Bất cứ ai đến đây xin lộc con cái đều phải thành tâm lễ để được “Cậu” cho lộc, cũng chả biết từ khi nào nơi đây lưu truyền một câu thơ: “Ai mà chưa có con trai, vào hang Cắc Cớ sinh hai cháu liền”.
Những nhũ đá có hình thù độc đáo trong hang ( Nguồn: Internet)
Những sinh vật kì bí dưới hang
Nếu bạn có đam mê tìm hiểu về những loài sinh vật mới lạ thì hãy đến nơi này. Nằm tận cùng dưới hang Cắc Cớ là thế giới của những loài sinh vật kì bí mà khoa học chưa có lời giải. Đó là những con vật có hình thù giống loài “cuốn chiếu” nhưng có màu trắng và khá hiền. Theo nhiều người dân sống tại khu vực này cho biết thỉnh thoảng họ còn thấy những con cá “tiên” ,chúng bơi rất chậm nhưng chưa hề có ai bắt được.Tất cả tạo cho nơi đây một khung cảnh huyền ảo và bí ẩn, khơi gợi ham muốn chinh phục với du khách, khiến cho Cắc Cớ trở nên độc đáo một cách khó tả.

Sự linh thiêng của hang Cắc Cớ
Theo lời kể của dân địa phương thì hang Cắc Cớ còn là một “bà mai” rất mát tay của những cặp nam nữ. Không khí lành lạnh âm u, bóng tối bủa vây xung quanh khiến các cô gái phải vịn vào chàng trai. Chàng trai thể hiện niềm kiêu hãnh của người đàn ông che chở cho phụ nữ.
Cổng trời của hang Cắc Cớ ( Nguồn: Internet)
Nơi đây vẫn còn những tấm bia đá có khắc bút tích của những tao nhân mặc khách. Bà chúa thơ Nôm Hồ Xuân Hương trong một lần vãn cảnh chùa Thầy cũng cao hứng để lại bút tích trên vách đa với bài thơ có tựa đề : “Hang Cắc Cớ”. Hồ Xuân Hương khi nhìn thấy cảnh những đôi nam nữ bồng bế nhau đã phải thốt lên rằng:  “ Vợ chồng giận nhau đến hang Cắc Cớ khi về lại nguôi”.


Đình Linh

Gương sinh viên bứt phá

Nguyễn Bá Cường, sinh viên lớp Kỹ thuật phần mềm K10B,  Phó Chủ tịch Hội Sinh viên Trường Đại học Công nghệ thông tin và Truyền thông chính là một mẫu hình lý tưởng của sinh viên Đại Học Thái Nguyên nói riêng và sinh viên cả nước nói chung.

Khi mới nhập học Cường là một sinh viên nhút nhát nhưng kể từ khi nhận chức bí thư chi đoàn Kỹ thuật phần mềm 10B đã giúp Cường bạo dạn, kể từ đó môi trường Đoàn khiến  Cường năng nổ, nhiệt tình và dần trưởng thành hơn. Năm 2012, nhận thấy phong trào học tập trong sinh viên còn hạn chế nên Cường đã mạnh dạn đề xuất thành lập CLB Tin Học với mong muốn xây dựng môi trường trao đổi, thảo luận về chuyên môn, cùng lúc đó Cường được biết tới cuộc thi Olympic Tin Học sinh viên Việt Nam nên đã đăng ký tham gia và đạt được giải ba.

Chàng sinh viên tài năng Nguyễn Bá Cường
Trong quá trình hoạt động ở trường được thầy cô, bạn bè tin tưởng nên tháng 12/2012 Cường được đề cử làm Ủy viên BCH Hội Sinh viên của trường, sau 5 tháng hoạt động, tại đại hội Hội sinh viên lần thứ 2 Cường được bầu làm Phó chủ tịch Hội sinh viên. Trên cương vị mới Cường luôn cố gắng phát huy vai trò của mình, giúp đỡ nhiều CLB và các bạn sinh viên trong học tập cũng như các hoạt động Đoàn, tình nguyện… .

Trong suốt quá trình hoạt động, nắm giữ nhiều vị trí khác nhau Cường trực tiếp tổ chức các hoạt động thiết thực về chuyên môn cho sinh viên trong trường như: Ngày hội công nghệ thông tin, Game show IT SKY, Lớp học lập trình miễn phí,.... Trong những lần tổ chức chương trình Cường được tiếp xúc với các anh chị doanh nhân và được chia sẻ kinh nghiệm khởi nghiệp nên nhờ đó mà động lực kinh doanh đã được ươm mầm. Sau mỗi lần như vậy, Cường luôn đặt ra câu hỏi “Ở câu lạc bộ Tin Học nếu chỉ học mà không thực hành thì khó mà làm được việc” sau nhiều lần như vậy Cường mở một số lớp dạy về lập trình máy tính vừa chia sẻ kiến thức cho các bạn vừa kiếm thêm thu nhập. Vì ước muốn kinh doanh ấp ủ đến tháng 03/2014 Cường mở một shop thời trang Bảo Bình để tích góp thêm vốn, tháng 08/2014 cùng với một người bạn thân là Nguyễn Văn Quân (thủ khoa cùng khóa Cường) thành lập công ty phần mềm OTVINA để giúp các bạn sinh viên trong trường có thể thực hành sau khi đã được học lý thuyết và cũng là để kiếm thêm thu nhập. Vốn xuất thân từ nhà nông nên hiểu được sự vất vả của người nông dân, tháng 11/2015 Cường cùng một số anh chị doanh nhân thành lập Hợp tác xã công nghệ mới để giúp đỡ bà con sản xuất, trồng trọt tại Thái Nguyên.

Anh phát biểu trong dịp kỉ niệm 1 năm thành lập Câu lạc bộ Tin học do mình xây dựng
Qua quá trình học tập, công tác, Cường đã đạt được rất nhiều kết quả và thành tích cao trong công tác Đoàn, phong trào sinh viên. Được nhận bằng khen của các tổ chức Đoàn, Hội như: Bằng khen của Tỉnh Đoàn Thái Nguyên cho Bí thư chi đoàn tiêu biểu năm 2016,  của Hội Sinh viên tỉnh Thái Nguyên về việc đã có thành tích xuất sắc trong công tác Hội và phong trào sinh viên tỉnh Thái Nguyên năm 2014-2015, của Trung ương Hội Sinh viên Việt Nam về việc đã có thành tích xuất sắc trong công tác Hội và phong trào sinh viên nhiệm kỳ 2013-2015;… và còn rất nhiều các chứng nhận khác.

Nhắc tới Nguyễn Bá Cường, trong trường từ thầy cô đến bạn bè khóa trên, dưới ai cũng biết đến như một tấm gương sáng để tất cả sinh viên noi theo.

Chúng ta muốn thành công không cần thiết phải đợi đến khi ra trường, Nguyễn Bá Cường đã chứng minh được điều đó ngay tại ngôi trường Đại Học Công Nghệ Thông Tin Và Truyền Thông, Cường đã thành công ngay từ khi còn là sinh viên, còn ngồi trên ghế nhà trường và được nhiều người biết tới.



Đinh Nhật
Nguyễn Bá Cường, sinh viên lớp Kỹ thuật phần mềm K10B,  Phó Chủ tịch Hội Sinh viên Trường Đại học Công nghệ thông tin và Truyền thông chính là một mẫu hình lý tưởng của sinh viên Đại Học Thái Nguyên nói riêng và sinh viên cả nước nói chung.

Khi mới nhập học Cường là một sinh viên nhút nhát nhưng kể từ khi nhận chức bí thư chi đoàn Kỹ thuật phần mềm 10B đã giúp Cường bạo dạn, kể từ đó môi trường Đoàn khiến  Cường năng nổ, nhiệt tình và dần trưởng thành hơn. Năm 2012, nhận thấy phong trào học tập trong sinh viên còn hạn chế nên Cường đã mạnh dạn đề xuất thành lập CLB Tin Học với mong muốn xây dựng môi trường trao đổi, thảo luận về chuyên môn, cùng lúc đó Cường được biết tới cuộc thi Olympic Tin Học sinh viên Việt Nam nên đã đăng ký tham gia và đạt được giải ba.

Chàng sinh viên tài năng Nguyễn Bá Cường
Trong quá trình hoạt động ở trường được thầy cô, bạn bè tin tưởng nên tháng 12/2012 Cường được đề cử làm Ủy viên BCH Hội Sinh viên của trường, sau 5 tháng hoạt động, tại đại hội Hội sinh viên lần thứ 2 Cường được bầu làm Phó chủ tịch Hội sinh viên. Trên cương vị mới Cường luôn cố gắng phát huy vai trò của mình, giúp đỡ nhiều CLB và các bạn sinh viên trong học tập cũng như các hoạt động Đoàn, tình nguyện… .

Trong suốt quá trình hoạt động, nắm giữ nhiều vị trí khác nhau Cường trực tiếp tổ chức các hoạt động thiết thực về chuyên môn cho sinh viên trong trường như: Ngày hội công nghệ thông tin, Game show IT SKY, Lớp học lập trình miễn phí,.... Trong những lần tổ chức chương trình Cường được tiếp xúc với các anh chị doanh nhân và được chia sẻ kinh nghiệm khởi nghiệp nên nhờ đó mà động lực kinh doanh đã được ươm mầm. Sau mỗi lần như vậy, Cường luôn đặt ra câu hỏi “Ở câu lạc bộ Tin Học nếu chỉ học mà không thực hành thì khó mà làm được việc” sau nhiều lần như vậy Cường mở một số lớp dạy về lập trình máy tính vừa chia sẻ kiến thức cho các bạn vừa kiếm thêm thu nhập. Vì ước muốn kinh doanh ấp ủ đến tháng 03/2014 Cường mở một shop thời trang Bảo Bình để tích góp thêm vốn, tháng 08/2014 cùng với một người bạn thân là Nguyễn Văn Quân (thủ khoa cùng khóa Cường) thành lập công ty phần mềm OTVINA để giúp các bạn sinh viên trong trường có thể thực hành sau khi đã được học lý thuyết và cũng là để kiếm thêm thu nhập. Vốn xuất thân từ nhà nông nên hiểu được sự vất vả của người nông dân, tháng 11/2015 Cường cùng một số anh chị doanh nhân thành lập Hợp tác xã công nghệ mới để giúp đỡ bà con sản xuất, trồng trọt tại Thái Nguyên.

Anh phát biểu trong dịp kỉ niệm 1 năm thành lập Câu lạc bộ Tin học do mình xây dựng
Qua quá trình học tập, công tác, Cường đã đạt được rất nhiều kết quả và thành tích cao trong công tác Đoàn, phong trào sinh viên. Được nhận bằng khen của các tổ chức Đoàn, Hội như: Bằng khen của Tỉnh Đoàn Thái Nguyên cho Bí thư chi đoàn tiêu biểu năm 2016,  của Hội Sinh viên tỉnh Thái Nguyên về việc đã có thành tích xuất sắc trong công tác Hội và phong trào sinh viên tỉnh Thái Nguyên năm 2014-2015, của Trung ương Hội Sinh viên Việt Nam về việc đã có thành tích xuất sắc trong công tác Hội và phong trào sinh viên nhiệm kỳ 2013-2015;… và còn rất nhiều các chứng nhận khác.

Nhắc tới Nguyễn Bá Cường, trong trường từ thầy cô đến bạn bè khóa trên, dưới ai cũng biết đến như một tấm gương sáng để tất cả sinh viên noi theo.

Chúng ta muốn thành công không cần thiết phải đợi đến khi ra trường, Nguyễn Bá Cường đã chứng minh được điều đó ngay tại ngôi trường Đại Học Công Nghệ Thông Tin Và Truyền Thông, Cường đã thành công ngay từ khi còn là sinh viên, còn ngồi trên ghế nhà trường và được nhiều người biết tới.


Đinh Nhật

Buông

“17 tuổi chúng tôi gặp nhau dưới cơn mưa đầu hạ, mưa bất chợt cũng giống như cái cách mà cậu ấy xuất hiện trong cuộc đời tôi”.

Đang là kì thi cuối kì nên thư viện cũng vì thế mà đông đúc nhộn nhịp hơn hẳn thường ngày, khó khăn lắm tôi mới giành được vị trí trong góc thư viện vừa vắng người qua lại, lại cực kì yên tĩnh. Chúi đầu vào những bài toán lượng giác , hình học… khi nhìn lên cũng là khi bầu trời đã ngả vàng, không biết từ khi nào mưa rơi tạo thành những vũng nước nhỏ dưới sân trường, nhìn quanh thư viện cũng chỉ còn vài người, gấp sách vở lại tôi quyết định đi về.

Tìm trong balo mà chẳng có gì ngoài sách vở, nhớ ra mình để quên ô ở nhà, đành đội mưa chạy về. Mải cúi đầu tránh mưa vô tình tôi va vào người phía trước, vội vàng nói câu “xin lỗi” rồi quay người đi tiếp. Bỗng nhiên cậu ấy gọi lại: “ Này! Đi chung đi”.

Nhìn lên tôi mới biết đó là một cậu con trai mặc sơ mi trắng thấp hơn tôi nửa cái đầu đứng dưới mưa cầm chiếc ô trong suốt.

Hôm ấy suốt quãng đường, tôi không nhớ chúng tôi đã nói với nhau những gì chỉ biết khi về đến nhà câu chuyện còn chưa kết thúc.

Chỉ nhớ nhà cậu ấy mới chuyển đến đây không lâu mỗi lần đi học đều phải đi qua nhà tôi. Chúng tôi có rất nhiều điểm chung như thích đến thư viện, thích chơi bóng rổ và uống capuchino… chỉ có điều cậu ấy có thói quen dậy sớm, chưa từng trễ giờ học còn tôi thì ngược lại.


Từ hôm ấy không biết có động lực nào mà thằng con trai mê ngủ như tôi dù có chuông đồng, nồi sắt gõ bên tai cũng không dậy mà giờ lại thức dậy đúng giờ chỉ nhờ 1 chiếc đồng hò báo thức bé bằng bàn tay.

6h hơn trời còn chưa sáng hẳn tôi có mặt ở trước cửa đứng đợi cậu ấy cùng đi học. Ngồi trong lớp chỉ chăm chăm nhìn vào đồng hồ đếm ngược giờ ra chơi.

“ 5, 4, 3… 2……1”, chuông chưa kịp reo hết tôi đã chạy ra đến ngoài hành lang sang lớp bên cạnh kéo cậu ấy xuống căng tin. Đến giờ tan học lại đợi nhau cùng về.

Vào ngày nghỉ chúng tôi đến thư viện đọc sách, chơi bóng hay lên xe buýt đi một vòng thành phố chẳng để làm gì, chỉ là ở cùng nhau, để nói chuyện trên trời dưới biển. Ngày nào cũng như ngày nào, như hình với bóng.

Cứ như thế trong tôi bắt đầu có cảm giác cần phải chăm sóc và che chở cho cậu ấy, không giống như một người bạn cũng không giống đối với một người em trai. Cảm giác mơ hồ trong mối quan hệ của chúng tôi ngày càng lớn, qua được tình bạn mà không đến được tình yêu, tôi không biết nên gọi tên nó là gì.

Rồi thứ không rõ ràng ấy cuối cùng cũng không thể giấu nổi ánh mắt của bạn bè. Giữa 2 người con trai thứ tình cảm quá mức thân thiết ấy bắt đầu là đề tài bàn tán của học sinh trong trường. Những lời dị nghị sau lưng chúng tôi ngày càng nhiều cho đến một ngày cậu ấy lựa chọn tránh mặt. Thế giới của tôi lại quay 1 vòng trở về quãng thời gian không có cậu ấy. Thư viện trường, sân bóng, con đường đến trường giờ chỉ còn có mình tôi, ngay cả việc xin ra khỏi đội bóng rổ cậu ấy cũng làm đủ để thấy cậy ấy kiên quyết đến thế nào, cảm giác ấy thật sự rất tồi tệ.

Gần 1 năm trôi qua những thứ đã xảy ra đối với cậu ấy dường như chưa từng tồn tại, còn tôi lại không cách nào vô tình đến vậy.

Đứng dưới mưa suốt 2 giờ đồng hồ gọi không dưới 30 cuộc điện thoại cậu ấy vẫn không trả lời, căn phòng tầng 2 đã tắt đèn còn tôi vẫn nhất định đứng đợi. Mưa vẫn rơi xối xả, không biết mình đã đứng dưới mưa bao lâu cho đến khi căn phòng ấy 1 lần nữa sáng đèn. Cửa mở, gương mặt đã lâu tôi không được nhìn thấy lộ ra chút mệt mỏi, nhìn vào đôi mắt sưng đỏ ấy tôi nhận ra không chỉ có mình tôi đau khổ. Ánh mắt kiên định nhìn tôi lạnh lùng nói:

“Tôi hiểu cậu cảm thấy thế nào, chỉ là chuyện này đã đi quá xa rồi, tôi không còn lựa chọn nào khác”

“ Cậu sợ cái gì? Đây là chuyện của tôi với cậu, có ra sao thì cũng chỉ có thể 1 trong 2 tác động, người khác không có quyền”.

“Tôi không dám đối mặt đấy là sự thật, tôi cũng sợ thứ tình cảm tôi đang có với cậu đấy cũng là sự thật”.

Tôi không hề biết khi 1 cánh cửa khép lại, lại có thể kéo chúng tôi ra xa đến vậy. Đôi chân không còn sức lực mà khụy xuống, đến giới hạn cuối cùng của sự chịu đựng nước mắt cứ thế trào ra hòa vào dòng nước mưa chảy dài trên khuôn mặt.

Không phải tôi cố chấp chỉ là bản thân không cam tâm cứ như vậy mất đi người mà tôi yêu thương nhất.

Ngày thì cuối cấp lại đang đến gần vòng quay thi cử đưa chúng tôi xa lại càng xa, ngày thi cuối cùng kết thúc cũng là khi tôi biết tin cậu ấy vừa ra nước ngoài du học. Đau đớn, hụt hẫng, ngồi bó gối thu mình vào góc nhỏ trong căn phòng tối, chỉ có thứ ánh sáng đèn đường lé lói qua khung cửa kính tạo thành những vệt trắng dài trong suốt mỏng manh, cảm giác chênh vênh, lạnh lẽo ập đến. 1 thằng con trai chưa bao giờ rơi nước mắt vì ai lại khóc nấc lên như 1 đứa trẻ con lấn át cả tiếng mưa rơi ngoài kia nghe lạnh buốt. Tôi khóc vì cậu ấy, vì tôi, vì thứ tình cảm không biết từ khi nào đã tồn tại trong tôi sâu đậm đến mức này. Đưa tay liên tiếp đập mạnh lên vùng ngực trái cố gắng xua tan đi mọi cảm giác đau đớn nơi sâu thẳm con tim. Làm sao để dừng lại? làm sao thay đổi được cậu ấy? cho đến cuối cùng vẫn là đến một nơi xa xôi để đặt dấu chấm hết cho những gì chúng tôi có. Đến cuối cùng vẫn vô tình ra đi mà không nói 1 câu “tạm biệt”.


3 năm trôi qua, 1095 tin nhắn “tôi nhớ cậu” không tin nào được hồi âm. 3 năm trôi qua cũng là khoảng thời gian tôi suy nghĩ lại tất cả. Ngày ấy chúng tôi còn quá nhỏ, không đủ dũng khí không đủ trưởng thành để đương đầu với sóng gió. Nếu có thể quay ngược trở lại, có lẽ mọi chuyện đã không đi đến bước này nhưng thời gian chẳng chờ đợi ai chúng tôi lại càng không thể quay đầu lại.


Từng ấy ngày tháng đã đi qua có lẽ ở một nơi nào đó cậu ấy đang sống cuộc sống yên bình, không có tổn thương, không có nước mắt vậy cũng đã đến lúc tôi nên chấp nhận bỏ lại phía sau tình yêu đầu đã tan vào gió bỏ lại đoạn kí ức thanh xuân tươi đẹp của cuộc đời. 

Đào Hương
“17 tuổi chúng tôi gặp nhau dưới cơn mưa đầu hạ, mưa bất chợt cũng giống như cái cách mà cậu ấy xuất hiện trong cuộc đời tôi”.

Đang là kì thi cuối kì nên thư viện cũng vì thế mà đông đúc nhộn nhịp hơn hẳn thường ngày, khó khăn lắm tôi mới giành được vị trí trong góc thư viện vừa vắng người qua lại, lại cực kì yên tĩnh. Chúi đầu vào những bài toán lượng giác , hình học… khi nhìn lên cũng là khi bầu trời đã ngả vàng, không biết từ khi nào mưa rơi tạo thành những vũng nước nhỏ dưới sân trường, nhìn quanh thư viện cũng chỉ còn vài người, gấp sách vở lại tôi quyết định đi về.

Tìm trong balo mà chẳng có gì ngoài sách vở, nhớ ra mình để quên ô ở nhà, đành đội mưa chạy về. Mải cúi đầu tránh mưa vô tình tôi va vào người phía trước, vội vàng nói câu “xin lỗi” rồi quay người đi tiếp. Bỗng nhiên cậu ấy gọi lại: “ Này! Đi chung đi”.

Nhìn lên tôi mới biết đó là một cậu con trai mặc sơ mi trắng thấp hơn tôi nửa cái đầu đứng dưới mưa cầm chiếc ô trong suốt.

Hôm ấy suốt quãng đường, tôi không nhớ chúng tôi đã nói với nhau những gì chỉ biết khi về đến nhà câu chuyện còn chưa kết thúc.

Chỉ nhớ nhà cậu ấy mới chuyển đến đây không lâu mỗi lần đi học đều phải đi qua nhà tôi. Chúng tôi có rất nhiều điểm chung như thích đến thư viện, thích chơi bóng rổ và uống capuchino… chỉ có điều cậu ấy có thói quen dậy sớm, chưa từng trễ giờ học còn tôi thì ngược lại.


Từ hôm ấy không biết có động lực nào mà thằng con trai mê ngủ như tôi dù có chuông đồng, nồi sắt gõ bên tai cũng không dậy mà giờ lại thức dậy đúng giờ chỉ nhờ 1 chiếc đồng hò báo thức bé bằng bàn tay.

6h hơn trời còn chưa sáng hẳn tôi có mặt ở trước cửa đứng đợi cậu ấy cùng đi học. Ngồi trong lớp chỉ chăm chăm nhìn vào đồng hồ đếm ngược giờ ra chơi.

“ 5, 4, 3… 2……1”, chuông chưa kịp reo hết tôi đã chạy ra đến ngoài hành lang sang lớp bên cạnh kéo cậu ấy xuống căng tin. Đến giờ tan học lại đợi nhau cùng về.

Vào ngày nghỉ chúng tôi đến thư viện đọc sách, chơi bóng hay lên xe buýt đi một vòng thành phố chẳng để làm gì, chỉ là ở cùng nhau, để nói chuyện trên trời dưới biển. Ngày nào cũng như ngày nào, như hình với bóng.

Cứ như thế trong tôi bắt đầu có cảm giác cần phải chăm sóc và che chở cho cậu ấy, không giống như một người bạn cũng không giống đối với một người em trai. Cảm giác mơ hồ trong mối quan hệ của chúng tôi ngày càng lớn, qua được tình bạn mà không đến được tình yêu, tôi không biết nên gọi tên nó là gì.

Rồi thứ không rõ ràng ấy cuối cùng cũng không thể giấu nổi ánh mắt của bạn bè. Giữa 2 người con trai thứ tình cảm quá mức thân thiết ấy bắt đầu là đề tài bàn tán của học sinh trong trường. Những lời dị nghị sau lưng chúng tôi ngày càng nhiều cho đến một ngày cậu ấy lựa chọn tránh mặt. Thế giới của tôi lại quay 1 vòng trở về quãng thời gian không có cậu ấy. Thư viện trường, sân bóng, con đường đến trường giờ chỉ còn có mình tôi, ngay cả việc xin ra khỏi đội bóng rổ cậu ấy cũng làm đủ để thấy cậy ấy kiên quyết đến thế nào, cảm giác ấy thật sự rất tồi tệ.

Gần 1 năm trôi qua những thứ đã xảy ra đối với cậu ấy dường như chưa từng tồn tại, còn tôi lại không cách nào vô tình đến vậy.

Đứng dưới mưa suốt 2 giờ đồng hồ gọi không dưới 30 cuộc điện thoại cậu ấy vẫn không trả lời, căn phòng tầng 2 đã tắt đèn còn tôi vẫn nhất định đứng đợi. Mưa vẫn rơi xối xả, không biết mình đã đứng dưới mưa bao lâu cho đến khi căn phòng ấy 1 lần nữa sáng đèn. Cửa mở, gương mặt đã lâu tôi không được nhìn thấy lộ ra chút mệt mỏi, nhìn vào đôi mắt sưng đỏ ấy tôi nhận ra không chỉ có mình tôi đau khổ. Ánh mắt kiên định nhìn tôi lạnh lùng nói:

“Tôi hiểu cậu cảm thấy thế nào, chỉ là chuyện này đã đi quá xa rồi, tôi không còn lựa chọn nào khác”

“ Cậu sợ cái gì? Đây là chuyện của tôi với cậu, có ra sao thì cũng chỉ có thể 1 trong 2 tác động, người khác không có quyền”.

“Tôi không dám đối mặt đấy là sự thật, tôi cũng sợ thứ tình cảm tôi đang có với cậu đấy cũng là sự thật”.

Tôi không hề biết khi 1 cánh cửa khép lại, lại có thể kéo chúng tôi ra xa đến vậy. Đôi chân không còn sức lực mà khụy xuống, đến giới hạn cuối cùng của sự chịu đựng nước mắt cứ thế trào ra hòa vào dòng nước mưa chảy dài trên khuôn mặt.

Không phải tôi cố chấp chỉ là bản thân không cam tâm cứ như vậy mất đi người mà tôi yêu thương nhất.

Ngày thì cuối cấp lại đang đến gần vòng quay thi cử đưa chúng tôi xa lại càng xa, ngày thi cuối cùng kết thúc cũng là khi tôi biết tin cậu ấy vừa ra nước ngoài du học. Đau đớn, hụt hẫng, ngồi bó gối thu mình vào góc nhỏ trong căn phòng tối, chỉ có thứ ánh sáng đèn đường lé lói qua khung cửa kính tạo thành những vệt trắng dài trong suốt mỏng manh, cảm giác chênh vênh, lạnh lẽo ập đến. 1 thằng con trai chưa bao giờ rơi nước mắt vì ai lại khóc nấc lên như 1 đứa trẻ con lấn át cả tiếng mưa rơi ngoài kia nghe lạnh buốt. Tôi khóc vì cậu ấy, vì tôi, vì thứ tình cảm không biết từ khi nào đã tồn tại trong tôi sâu đậm đến mức này. Đưa tay liên tiếp đập mạnh lên vùng ngực trái cố gắng xua tan đi mọi cảm giác đau đớn nơi sâu thẳm con tim. Làm sao để dừng lại? làm sao thay đổi được cậu ấy? cho đến cuối cùng vẫn là đến một nơi xa xôi để đặt dấu chấm hết cho những gì chúng tôi có. Đến cuối cùng vẫn vô tình ra đi mà không nói 1 câu “tạm biệt”.


3 năm trôi qua, 1095 tin nhắn “tôi nhớ cậu” không tin nào được hồi âm. 3 năm trôi qua cũng là khoảng thời gian tôi suy nghĩ lại tất cả. Ngày ấy chúng tôi còn quá nhỏ, không đủ dũng khí không đủ trưởng thành để đương đầu với sóng gió. Nếu có thể quay ngược trở lại, có lẽ mọi chuyện đã không đi đến bước này nhưng thời gian chẳng chờ đợi ai chúng tôi lại càng không thể quay đầu lại.


Từng ấy ngày tháng đã đi qua có lẽ ở một nơi nào đó cậu ấy đang sống cuộc sống yên bình, không có tổn thương, không có nước mắt vậy cũng đã đến lúc tôi nên chấp nhận bỏ lại phía sau tình yêu đầu đã tan vào gió bỏ lại đoạn kí ức thanh xuân tươi đẹp của cuộc đời. 
Đào Hương

Phú Thọ: Chàng trai làm giàu từ nghề nuôi cá lồng

Sinh ra và lớn lên tại  xã Quang Húc, huyện Tam Nông, tỉnh Phú Thọ, anh Nguyễn  Minh  Đăng - một nông dân trẻ của Hội nông dân xã Quang Húc được nhiều người biết đến với việc làm giàu từ nghề nuôi cá lồng trên sông Bứa.

Anh Nguyễn Minh Đăng đang cho đàn cá ăn
Chảy qua địa phận xã Quang Húc, sông Bứa không chỉ là nơi cung cấp nguồn nước phục vụ sản xuất nông nghiệp cho xã  Quang Húc và một số xa lân cận, mà còn là nơi lí tưởng để phát triển kinh tế nuôi trồng thủy hải sản. Thấy được tiềm năng đầu tư ở quy mô lớn, khát vọng làm giàu đã thôi thúc chàng trai sinh năm 1988 tìm tòi, học hỏi kinh nghiệm ở nhiều nơi để làm giàu trên chính mảnh đất quê hương mình.

Sau khi tìm hiểu, được sự hỗ trợ tư vấn kỹ thuật của ngành thủy sản của huyện Tam Nông và tỉnh Hải Dương, ngay đầu năm 2012 anh  Nguyễn Minh Đăng đã mạnh dạn huy động nguồn vốn lên tới hơn 1,2 tỷ đồng, đóng 20 lồng cá, trong đó: 9 lồng cá diêu hồng, 6 lồng cá lăng và 5 lồng cá trắm đen. Với thời gian nuôi từ 1,5 đến gần 2 năm, một lồng nuôi lăng chấm có thể cho phép thu 7 - 8 tấn cá, với giá bán từ 120 - 130 ngàn đồng/kg,  trừ chi phí con giống, thức ăn, chàng trai này đã thu về 300 - 400 triệu đồng. Tới nay, gia đình anh đã phát triển mô hình này với 60 lồng cá với tổng số vốn gần 8 tỷ đồng hứa hẹn sẽ mang lại lợi nhuận lớn.

Trao đổi với chúng tôi, anh Đăng chia sẻ: “Nuôi cá lồng là một nghề mới, tuy đầu tư khá lớn, nhưng hiệu quả kinh tế lại khá cao bên cạnh đó còn tiết kiệm được diện tích mặt nước và nhân công lao động, điều đáng nói là sản phẩm của nghề này không bao giờ phải lo đầu ra, cứ nuôi ra bao nhiêu cũng bán hết”.
Anh Đăng cùng em trai phấn khởi kéo cá bán
Từ sự mạnh dạn đầu tư của anh Nguyễn Minh Đăng, nhiều hộ đã làm theo và đem lại hiệu quả. Đến nay, toàn xã đã có tổng số trên 160 lồng nuôi cá trên khu vực sông Bứa, mang lại lợi nhuận kinh tế cao. Trò chuyện với ông Nguyễn Văn Đông (chủ tịch xã Quang Húc), ông chia sẻ: “Thấy rõ được những hiệu quả về kinh tế từ mô hình nuôi cá lồng của anh Đăng, xã cũng đã cho thành lập hợp tác xã nuôi trồng thủy sản Quang Húc nhằm thu hút đầu tư, phát triển kinh tế đồng thời tạo thu nhập, việc làm cho nhân dân”.


Nhờ phát triển nghề nuôi cá lồng đã góp phần quan trọng vào việc xóa đói, giảm nghèo cho người dân, giúp họ có cuộc sống ổn định và nhiều hộ đã vươn lên làm giàu. Đến nay, từ những thành công của Hợp tác chăn nuôi thủy sản xã Quang Húc và của một số hộ nuôi cá lồng mang lại hiệu quả kinh tế cao, đã mở ra hướng phát triển kinh tế mới cho người dân nuôi trồng thủy xã Quang Húc nói riêng, huyện Tam Nông nói chung, góp phần giúp ngành thủy sản từng bước hướng tới sản xuất hàng hóa có giá trị cao và bền vững, giúp cho các hộ nông dân xóa đói giảm nghèo, làm giàu chính đáng, đồng thời có cuộc sống ấm no hạnh phúc.


Hương Mai
Sinh ra và lớn lên tại  xã Quang Húc, huyện Tam Nông, tỉnh Phú Thọ, anh Nguyễn  Minh  Đăng - một nông dân trẻ của Hội nông dân xã Quang Húc được nhiều người biết đến với việc làm giàu từ nghề nuôi cá lồng trên sông Bứa.

Anh Nguyễn Minh Đăng đang cho đàn cá ăn
Chảy qua địa phận xã Quang Húc, sông Bứa không chỉ là nơi cung cấp nguồn nước phục vụ sản xuất nông nghiệp cho xã  Quang Húc và một số xa lân cận, mà còn là nơi lí tưởng để phát triển kinh tế nuôi trồng thủy hải sản. Thấy được tiềm năng đầu tư ở quy mô lớn, khát vọng làm giàu đã thôi thúc chàng trai sinh năm 1988 tìm tòi, học hỏi kinh nghiệm ở nhiều nơi để làm giàu trên chính mảnh đất quê hương mình.

Sau khi tìm hiểu, được sự hỗ trợ tư vấn kỹ thuật của ngành thủy sản của huyện Tam Nông và tỉnh Hải Dương, ngay đầu năm 2012 anh  Nguyễn Minh Đăng đã mạnh dạn huy động nguồn vốn lên tới hơn 1,2 tỷ đồng, đóng 20 lồng cá, trong đó: 9 lồng cá diêu hồng, 6 lồng cá lăng và 5 lồng cá trắm đen. Với thời gian nuôi từ 1,5 đến gần 2 năm, một lồng nuôi lăng chấm có thể cho phép thu 7 - 8 tấn cá, với giá bán từ 120 - 130 ngàn đồng/kg,  trừ chi phí con giống, thức ăn, chàng trai này đã thu về 300 - 400 triệu đồng. Tới nay, gia đình anh đã phát triển mô hình này với 60 lồng cá với tổng số vốn gần 8 tỷ đồng hứa hẹn sẽ mang lại lợi nhuận lớn.

Trao đổi với chúng tôi, anh Đăng chia sẻ: “Nuôi cá lồng là một nghề mới, tuy đầu tư khá lớn, nhưng hiệu quả kinh tế lại khá cao bên cạnh đó còn tiết kiệm được diện tích mặt nước và nhân công lao động, điều đáng nói là sản phẩm của nghề này không bao giờ phải lo đầu ra, cứ nuôi ra bao nhiêu cũng bán hết”.
Anh Đăng cùng em trai phấn khởi kéo cá bán
Từ sự mạnh dạn đầu tư của anh Nguyễn Minh Đăng, nhiều hộ đã làm theo và đem lại hiệu quả. Đến nay, toàn xã đã có tổng số trên 160 lồng nuôi cá trên khu vực sông Bứa, mang lại lợi nhuận kinh tế cao. Trò chuyện với ông Nguyễn Văn Đông (chủ tịch xã Quang Húc), ông chia sẻ: “Thấy rõ được những hiệu quả về kinh tế từ mô hình nuôi cá lồng của anh Đăng, xã cũng đã cho thành lập hợp tác xã nuôi trồng thủy sản Quang Húc nhằm thu hút đầu tư, phát triển kinh tế đồng thời tạo thu nhập, việc làm cho nhân dân”.


Nhờ phát triển nghề nuôi cá lồng đã góp phần quan trọng vào việc xóa đói, giảm nghèo cho người dân, giúp họ có cuộc sống ổn định và nhiều hộ đã vươn lên làm giàu. Đến nay, từ những thành công của Hợp tác chăn nuôi thủy sản xã Quang Húc và của một số hộ nuôi cá lồng mang lại hiệu quả kinh tế cao, đã mở ra hướng phát triển kinh tế mới cho người dân nuôi trồng thủy xã Quang Húc nói riêng, huyện Tam Nông nói chung, góp phần giúp ngành thủy sản từng bước hướng tới sản xuất hàng hóa có giá trị cao và bền vững, giúp cho các hộ nông dân xóa đói giảm nghèo, làm giàu chính đáng, đồng thời có cuộc sống ấm no hạnh phúc.

Hương Mai

Khau Vai - Điểm hẹn của tình yêu

Đến hẹn lại lên, cứ vào ngày 27 tháng 3 (Âm lịch) hàng năm, chợ tình Khau Vai lại được tổ chức tại huyện Mèo Vạc, tỉnh Hà Giang. Đúng ngày này, các đôi trai gái hẹn nhau về đây để tâm sự về cuộc sống riêng của mỗi người, ôn lại những tình cảm và chia sẻ những chuyện vui buồn trong cuộc sống.

Trên các tuyến phố, ngõ xóm của thị trấn Mèo Vạc, cờ, hoa và hệ thống băng rôn được trang hoàng lộng lẫy. Khu vực trung tâm thị trấn được bày trí các quầy bán hàng với nhiều mặt hàng truyền thống của đồng bào các dân tộc như các loại khèn, sáo, váy, mũ, túi dệt thổ cẩm,… phục vụ khách du lịch trong và ngoài nước đến chiêm ngưỡng, mua sắm.
Người dân nhộn nhịp đi chợ tình Khau Vai
Theo người dân bản địa kể lại thì xưa kia, chợ tình họp nhưng không phải để mua bán, phần lớn người đến phiên chợ chỉ để giao lưu tình cảm tìm gặp lại người xưa để trò chuyện cho thỏa nỗi nhớ mong. Họ đến đây mang theo những kỷ vật như : chiếc khăn, cây sáo… cùng tâm tình, ôn lại chiếc đàn môi, những lời hát đối… . Có nhiều người đã lên chức ông bà nhưng năm nào cũng đến chợ để gặp lại người xưa, gặp lại bạn cũ.
Trên đường vào chợ, chúng tôi gặp rất nhiều những đôi vợ chồng và cả các chàng trai, cô gái các dân tộc: Tày, Nùng, Giáy từ các xã Nậm Ban, Niêm Sơn, Pát Ngà, Sơn Vì, Thượng Phùng, thậm chí có cả những người đến từ các xã của huyện Bảo Lạc (Cao Bằng).

Nghỉ chân bên một gốc cây cổ thụ, trò chuyện cùng đôi vợ chồng anh Dương Văn Thọ và chị Lý Thị Sinh xã Niêm Sơn, anh Thọ nói: “Năm nào vợ chồng mình cũng đi chợ tình. Háo hức lắm, chờ đợi lắm. Vợ mình dậy rất sớm để đồ xôi gà rồi gói cho mỗi người một gói bỏ vào túi. Đến sáng 26/3 (âm lịch) bắt đầu lên đường, chiều tối và sáng mai mỗi người sẽ đi gặp bạn của mình mà không ai dám làm phiền đến ai. Đêm mai sẽ lại về nhà mình”.

Chia sẻ về ý nghĩa nhân văn của phiên chợ tình Khâu Vai, bà Mua Thị Thìn trú tại thị trấn Mèo Vạc, chia sẻ: “Người dân tộc rất trọng tình, trọng nghĩa. Rất ít các vụ ly hôn hay ngoại tình xảy ra ở nơi đây. Họ đến chợ và bày tỏ tâm tình, cùng ăn chung gói cơm nắm, cùng uống chung bát rượu đầy, cùng hát cho nhau nghe suốt đêm dài thương nhớ. Hoàn toàn không có chuyện vợ chồng cùng đến chợ rồi mỗi người có thể đi ngủ với người tình thoải mái như cách nghĩ thiện cận của nhiều du khách đến với chợ tình”.
Phiên chợ thu hút rất đông người dẫn đến mua ban và đi chơi
Phiên chợ bắt đầu từ đêm 25/3 (âm lịch) từng đoàn người nô nức hướng về chợ trong sắc mặt rạng rỡ, có lẽ sau một năm trời làm lụng vất vả, hiếm có lúc nào mà trai gái, người già, người trẻ trên Cao nguyên đá lại có một dịp để tụ hội như ở chỗ này. Rất nhiều người trong những bộ trang phục đẹp nhất đã gùi rượu, xôi, bánh đi từ sáng sớm để kịp đến với chợ tình. Các trai bản thì từng tốp háo hức xuống chợ, các cô gái thì ríu ran nói cười, những tiếng cười giòn tan vọng vào vách núi… .

Lúc này đây Khau Vai không chỉ là của riêng Mèo Vạc mà được hòa quyện trong những sắc màu xanh đỏ đặc trưng của các trang phục dân tộc thiểu số đến từ khắp mọi miền đất nước. Nhiều bạn trẻ đã quyết tâm đến đây để được trực tiếp cảm nhận về con người và cảnh sắc của vùng cao Hà Giang, họ chia sẻ với chúng tôi rằng: “ chợ tình Khau Vai ngoài những giá trị truyền thống riêng mà chỉ người địa phương mới có thể hiểu hết, nó cũng đang trở thành một địa điểm chung cho tất cả mọi người, đặc biệt là những người yêu mến Cao nguyên đá và muốn tìm hiểu về phiên chợ tình huyền thoại có một không hai này”.


                                                                                    Lãnh Hường
Đến hẹn lại lên, cứ vào ngày 27 tháng 3 (Âm lịch) hàng năm, chợ tình Khau Vai lại được tổ chức tại huyện Mèo Vạc, tỉnh Hà Giang. Đúng ngày này, các đôi trai gái hẹn nhau về đây để tâm sự về cuộc sống riêng của mỗi người, ôn lại những tình cảm và chia sẻ những chuyện vui buồn trong cuộc sống.

Trên các tuyến phố, ngõ xóm của thị trấn Mèo Vạc, cờ, hoa và hệ thống băng rôn được trang hoàng lộng lẫy. Khu vực trung tâm thị trấn được bày trí các quầy bán hàng với nhiều mặt hàng truyền thống của đồng bào các dân tộc như các loại khèn, sáo, váy, mũ, túi dệt thổ cẩm,… phục vụ khách du lịch trong và ngoài nước đến chiêm ngưỡng, mua sắm.
Người dân nhộn nhịp đi chợ tình Khau Vai
Theo người dân bản địa kể lại thì xưa kia, chợ tình họp nhưng không phải để mua bán, phần lớn người đến phiên chợ chỉ để giao lưu tình cảm tìm gặp lại người xưa để trò chuyện cho thỏa nỗi nhớ mong. Họ đến đây mang theo những kỷ vật như : chiếc khăn, cây sáo… cùng tâm tình, ôn lại chiếc đàn môi, những lời hát đối… . Có nhiều người đã lên chức ông bà nhưng năm nào cũng đến chợ để gặp lại người xưa, gặp lại bạn cũ.
Trên đường vào chợ, chúng tôi gặp rất nhiều những đôi vợ chồng và cả các chàng trai, cô gái các dân tộc: Tày, Nùng, Giáy từ các xã Nậm Ban, Niêm Sơn, Pát Ngà, Sơn Vì, Thượng Phùng, thậm chí có cả những người đến từ các xã của huyện Bảo Lạc (Cao Bằng).

Nghỉ chân bên một gốc cây cổ thụ, trò chuyện cùng đôi vợ chồng anh Dương Văn Thọ và chị Lý Thị Sinh xã Niêm Sơn, anh Thọ nói: “Năm nào vợ chồng mình cũng đi chợ tình. Háo hức lắm, chờ đợi lắm. Vợ mình dậy rất sớm để đồ xôi gà rồi gói cho mỗi người một gói bỏ vào túi. Đến sáng 26/3 (âm lịch) bắt đầu lên đường, chiều tối và sáng mai mỗi người sẽ đi gặp bạn của mình mà không ai dám làm phiền đến ai. Đêm mai sẽ lại về nhà mình”.

Chia sẻ về ý nghĩa nhân văn của phiên chợ tình Khâu Vai, bà Mua Thị Thìn trú tại thị trấn Mèo Vạc, chia sẻ: “Người dân tộc rất trọng tình, trọng nghĩa. Rất ít các vụ ly hôn hay ngoại tình xảy ra ở nơi đây. Họ đến chợ và bày tỏ tâm tình, cùng ăn chung gói cơm nắm, cùng uống chung bát rượu đầy, cùng hát cho nhau nghe suốt đêm dài thương nhớ. Hoàn toàn không có chuyện vợ chồng cùng đến chợ rồi mỗi người có thể đi ngủ với người tình thoải mái như cách nghĩ thiện cận của nhiều du khách đến với chợ tình”.
Phiên chợ thu hút rất đông người dẫn đến mua ban và đi chơi
Phiên chợ bắt đầu từ đêm 25/3 (âm lịch) từng đoàn người nô nức hướng về chợ trong sắc mặt rạng rỡ, có lẽ sau một năm trời làm lụng vất vả, hiếm có lúc nào mà trai gái, người già, người trẻ trên Cao nguyên đá lại có một dịp để tụ hội như ở chỗ này. Rất nhiều người trong những bộ trang phục đẹp nhất đã gùi rượu, xôi, bánh đi từ sáng sớm để kịp đến với chợ tình. Các trai bản thì từng tốp háo hức xuống chợ, các cô gái thì ríu ran nói cười, những tiếng cười giòn tan vọng vào vách núi… .

Lúc này đây Khau Vai không chỉ là của riêng Mèo Vạc mà được hòa quyện trong những sắc màu xanh đỏ đặc trưng của các trang phục dân tộc thiểu số đến từ khắp mọi miền đất nước. Nhiều bạn trẻ đã quyết tâm đến đây để được trực tiếp cảm nhận về con người và cảnh sắc của vùng cao Hà Giang, họ chia sẻ với chúng tôi rằng: “ chợ tình Khau Vai ngoài những giá trị truyền thống riêng mà chỉ người địa phương mới có thể hiểu hết, nó cũng đang trở thành một địa điểm chung cho tất cả mọi người, đặc biệt là những người yêu mến Cao nguyên đá và muốn tìm hiểu về phiên chợ tình huyền thoại có một không hai này”.

                                                                                    Lãnh Hường

Rau ka - Đặc sản núi đá Cao Bằng

Những cọng rau rừng vươn lên từ đá, chắt chiu tinh túy của trời đất để tạo ra thứ hương vị đặc biệt ngon, giòn và hơi đắng của loài rau mà không mấy ai biết đến, quả thực rất hấp dẫn khi đặt chân đến với mảnh đất Cao Bằng vào dịp xuân hè.

Ai đã từng qua vùng núi phía Bắc, thưởng thức các đặc sản núi rừng ắt hẳn sẽ khó quên được món rau ka hay còn gọi là rau đắng. Loài rau này chúng không sống ở những vùng đất màu mỡ mà mọc trên núi đá chia làm nhiều nhánh to bằng đầu đũa bò, bám theo các mỏm đá, các thân cây gỗ xung quanh để vươn lên lấy ánh sáng mặt trời.

Rau ka là một loài rau dại, mọc hoang nhưng không phải ở vùng núi nào cũng có, nó chỉ sống được ở những nơi có thời tiết mát mẻ. Vào khoảng mùa xuân, rau ka bắt đầu trổ ngọn xanh tốt và những người đi rừng may mắn gặp cây rau ka thì sẽ không bao giờ bỏ qua cơ hội này. Khoảng thời gian từ tháng 2 đến tháng 6 âm lịch, ai vào rừng hái được một, hai nắm rau ka là cảm thấy rất quý.   Rau ka nằm trong nỗi nhớ quê hương của người xứ này khi đi xa và nằm trong nhiều kỷ niệm của những ai đã từng qua đây.
Những mớ rau ka đầu mùa
Thứ rau này chỉ cần rửa sạch, ngắt như ngắt rau muống là đem xào. Cách xào cũng gần như xào rau muống, nghĩa là mỡ càng già càng tốt, để không làm mất đi độ ngon và giòn, khi xào người nấu chỉ cần xào tái, những cọng rau khi đó vẫn giữ được màu xanh mơn mởn, giòn, ngọt và đậm đà vị đắng nhẹ của rau.

Rau ka có thể chế biến như xào thịt, xào với trứng, dùng cho các món lẩu hoặc cũng có thể nấu canh. Khi ăn, chỉ cần đưa lên miệng, ta đã cảm nhận bởi cái vị đăng đắng, ngon giòn của thứ rau rừng ăn một lần thì nhớ mãi. Do vậy nhiều năm nay, rau ka trở thành thứ đặc sản của người dân nơi đây.
Rau ka sau khi được chế biến nhìn vô cùng hấp dẫn
Lên Cao Bằng, thỉnh thoảng ta lại bắt gặp hình ảnh những bà, những mẹ người dân tộc Dao gùi sau lưng những mớ rau rừng từ núi xuống chợ, đó chính là rau ka.Hiện nay thứ rau này không chỉ tiêu thụ ở Cao Bằng mà nhiều người đã biết cách bảo quản để chuyển về dưới xuôi để làm quà cho người thân, cũng như cho khách hàng có nhu cầu ở dưới đó. Rau ka quả thật là một đặc sản, mang hương vị riêng của núi rừng.



                                                                                      Lãnh Hường
Những cọng rau rừng vươn lên từ đá, chắt chiu tinh túy của trời đất để tạo ra thứ hương vị đặc biệt ngon, giòn và hơi đắng của loài rau mà không mấy ai biết đến, quả thực rất hấp dẫn khi đặt chân đến với mảnh đất Cao Bằng vào dịp xuân hè.

Ai đã từng qua vùng núi phía Bắc, thưởng thức các đặc sản núi rừng ắt hẳn sẽ khó quên được món rau ka hay còn gọi là rau đắng. Loài rau này chúng không sống ở những vùng đất màu mỡ mà mọc trên núi đá chia làm nhiều nhánh to bằng đầu đũa bò, bám theo các mỏm đá, các thân cây gỗ xung quanh để vươn lên lấy ánh sáng mặt trời.

Rau ka là một loài rau dại, mọc hoang nhưng không phải ở vùng núi nào cũng có, nó chỉ sống được ở những nơi có thời tiết mát mẻ. Vào khoảng mùa xuân, rau ka bắt đầu trổ ngọn xanh tốt và những người đi rừng may mắn gặp cây rau ka thì sẽ không bao giờ bỏ qua cơ hội này. Khoảng thời gian từ tháng 2 đến tháng 6 âm lịch, ai vào rừng hái được một, hai nắm rau ka là cảm thấy rất quý.   Rau ka nằm trong nỗi nhớ quê hương của người xứ này khi đi xa và nằm trong nhiều kỷ niệm của những ai đã từng qua đây.
Những mớ rau ka đầu mùa
Thứ rau này chỉ cần rửa sạch, ngắt như ngắt rau muống là đem xào. Cách xào cũng gần như xào rau muống, nghĩa là mỡ càng già càng tốt, để không làm mất đi độ ngon và giòn, khi xào người nấu chỉ cần xào tái, những cọng rau khi đó vẫn giữ được màu xanh mơn mởn, giòn, ngọt và đậm đà vị đắng nhẹ của rau.

Rau ka có thể chế biến như xào thịt, xào với trứng, dùng cho các món lẩu hoặc cũng có thể nấu canh. Khi ăn, chỉ cần đưa lên miệng, ta đã cảm nhận bởi cái vị đăng đắng, ngon giòn của thứ rau rừng ăn một lần thì nhớ mãi. Do vậy nhiều năm nay, rau ka trở thành thứ đặc sản của người dân nơi đây.
Rau ka sau khi được chế biến nhìn vô cùng hấp dẫn
Lên Cao Bằng, thỉnh thoảng ta lại bắt gặp hình ảnh những bà, những mẹ người dân tộc Dao gùi sau lưng những mớ rau rừng từ núi xuống chợ, đó chính là rau ka.Hiện nay thứ rau này không chỉ tiêu thụ ở Cao Bằng mà nhiều người đã biết cách bảo quản để chuyển về dưới xuôi để làm quà cho người thân, cũng như cho khách hàng có nhu cầu ở dưới đó. Rau ka quả thật là một đặc sản, mang hương vị riêng của núi rừng.


                                                                                      Lãnh Hường