Những
năm tháng trẻ con sáng đạp xe cút kít, trưa không ngủ, giữa cái nắng như đổ lửa
ngồi nghịch đất, nghịch cát, chiều lại tung tăng tắm mưa không biết đường về, có
lẽ là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời tôi. Khi ấy chỉ biết ăn biết
chơi, không nghe lời mẹ đến mức bị cho ăn đòn. Khi ấy tóc ba chưa bạc, khuôn mặt
mẹ không có những vết nhăn in hằn theo năm tháng. Không có những ngày áp lực
thi cử ngồi học bên những cốc cà phê, những đêm mất ngủ vì sợ hãi một ngày mai
không biết trước hay suy nghĩ về những thứ đã qua và thấy có lỗi với ba
mẹ.

Càng lớn mọi thứ khi xưa lại
càng trở nên xa lạ, bỗng thấy trên vai nặng nề thêm những trọng trách, đó cũng
là cái giá của sự trưởng thành. Chẳng ai có thể làm thời gian dừng lại vì vậy
chỉ có thể từng ngày lớn lên.
21
năm trôi qua nhắm mắt lại cũng có thể hồi tưởng cuộc đời đã trải qua dài đằng
đẵng chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Hối tiếc có, hụt hẫng có, để rồi tự đặt bản
thân đến một không gian vô định, cô đơn và mất phương
hướng.
Nhiều
lúc nằm ôm mẹ khóc, vừa muốn xin lỗi, vừa muốn cám ơn về những gì đã qua nhưng
lại không có cách nào mở lời. Có lẽ lớn lên khiến tôi không còn dễ dàng nói với
mẹ những lời yêu thương như trước nữa.

21 tuổi cái tuổi đứng giữa thanh
xuân và sự trưởng thành thật sự rất mệt mỏi, không biết nên đi về đâu, nên làm
cái gì, nên bỏ cái gì và nắm giữ cái gì. Bản thân đứng trước quá nhiều lựa chọn
lại không đủ bản lĩnh và sự quyết đoán để đi đến cuối cùng. Cảm giác sắp rời xa
vòng tay của ba mẹ thật sự rất đáng sợ, bên ngoài kia cuộc sống lại không chỉ có
màu hồng, ước mơ trẻ con rất đẹp nhưng lại xa xôi quá. Tương lai chỉ là những
thứ gần gũi với cuộc sống thực tế nhưng cũng chẳng biết làm thế nào để đạt được
nó. Ra trường rồi sẽ làm gì? Nghề nghiệp sẽ ra sao? Mai sau sẽ như thế nào? Hoặc
sẽ làm ba mẹ an lòng hoặc cho đến già vẫn khiến họ lo lắng.
21
năm là thời gian nói tạm biệt với tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất cuộc đời, cũng
là thời điểm chập chững những bước đi đầu tiên trong hành trình tự quyết định
tương lai cho bản thân. Dù muốn hay không muốn thì những thứ cảm xúc lộn xộn ấy
vẫn không thể xóa bỏ, chỉ còn biết kiên cường bước qua, cố gắng làm mọi thứ tốt
nhất có
thể.
Đào
Hương
Những
năm tháng trẻ con sáng đạp xe cút kít, trưa không ngủ, giữa cái nắng như đổ lửa
ngồi nghịch đất, nghịch cát, chiều lại tung tăng tắm mưa không biết đường về, có
lẽ là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời tôi. Khi ấy chỉ biết ăn biết
chơi, không nghe lời mẹ đến mức bị cho ăn đòn. Khi ấy tóc ba chưa bạc, khuôn mặt
mẹ không có những vết nhăn in hằn theo năm tháng. Không có những ngày áp lực
thi cử ngồi học bên những cốc cà phê, những đêm mất ngủ vì sợ hãi một ngày mai
không biết trước hay suy nghĩ về những thứ đã qua và thấy có lỗi với ba
mẹ.

Càng lớn mọi thứ khi xưa lại
càng trở nên xa lạ, bỗng thấy trên vai nặng nề thêm những trọng trách, đó cũng
là cái giá của sự trưởng thành. Chẳng ai có thể làm thời gian dừng lại vì vậy
chỉ có thể từng ngày lớn lên.
21
năm trôi qua nhắm mắt lại cũng có thể hồi tưởng cuộc đời đã trải qua dài đằng
đẵng chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Hối tiếc có, hụt hẫng có, để rồi tự đặt bản
thân đến một không gian vô định, cô đơn và mất phương
hướng.
Nhiều
lúc nằm ôm mẹ khóc, vừa muốn xin lỗi, vừa muốn cám ơn về những gì đã qua nhưng
lại không có cách nào mở lời. Có lẽ lớn lên khiến tôi không còn dễ dàng nói với
mẹ những lời yêu thương như trước nữa.

21 tuổi cái tuổi đứng giữa thanh
xuân và sự trưởng thành thật sự rất mệt mỏi, không biết nên đi về đâu, nên làm
cái gì, nên bỏ cái gì và nắm giữ cái gì. Bản thân đứng trước quá nhiều lựa chọn
lại không đủ bản lĩnh và sự quyết đoán để đi đến cuối cùng. Cảm giác sắp rời xa
vòng tay của ba mẹ thật sự rất đáng sợ, bên ngoài kia cuộc sống lại không chỉ có
màu hồng, ước mơ trẻ con rất đẹp nhưng lại xa xôi quá. Tương lai chỉ là những
thứ gần gũi với cuộc sống thực tế nhưng cũng chẳng biết làm thế nào để đạt được
nó. Ra trường rồi sẽ làm gì? Nghề nghiệp sẽ ra sao? Mai sau sẽ như thế nào? Hoặc
sẽ làm ba mẹ an lòng hoặc cho đến già vẫn khiến họ lo lắng.
21
năm là thời gian nói tạm biệt với tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất cuộc đời, cũng
là thời điểm chập chững những bước đi đầu tiên trong hành trình tự quyết định
tương lai cho bản thân. Dù muốn hay không muốn thì những thứ cảm xúc lộn xộn ấy
vẫn không thể xóa bỏ, chỉ còn biết kiên cường bước qua, cố gắng làm mọi thứ tốt
nhất có
thể.
Đào
Hương
Những
năm tháng trẻ con sáng đạp xe cút kít, trưa không ngủ, giữa cái nắng như đổ lửa
ngồi nghịch đất, nghịch cát, chiều lại tung tăng tắm mưa không biết đường về, có
lẽ là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời tôi. Khi ấy chỉ biết ăn biết
chơi, không nghe lời mẹ đến mức bị cho ăn đòn. Khi ấy tóc ba chưa bạc, khuôn mặt
mẹ không có những vết nhăn in hằn theo năm tháng. Không có những ngày áp lực
thi cử ngồi học bên những cốc cà phê, những đêm mất ngủ vì sợ hãi một ngày mai
không biết trước hay suy nghĩ về những thứ đã qua và thấy có lỗi với ba
mẹ.

Càng lớn mọi thứ khi xưa lại
càng trở nên xa lạ, bỗng thấy trên vai nặng nề thêm những trọng trách, đó cũng
là cái giá của sự trưởng thành. Chẳng ai có thể làm thời gian dừng lại vì vậy
chỉ có thể từng ngày lớn lên.
21
năm trôi qua nhắm mắt lại cũng có thể hồi tưởng cuộc đời đã trải qua dài đằng
đẵng chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Hối tiếc có, hụt hẫng có, để rồi tự đặt bản
thân đến một không gian vô định, cô đơn và mất phương
hướng.
Nhiều
lúc nằm ôm mẹ khóc, vừa muốn xin lỗi, vừa muốn cám ơn về những gì đã qua nhưng
lại không có cách nào mở lời. Có lẽ lớn lên khiến tôi không còn dễ dàng nói với
mẹ những lời yêu thương như trước nữa.

21 tuổi cái tuổi đứng giữa thanh
xuân và sự trưởng thành thật sự rất mệt mỏi, không biết nên đi về đâu, nên làm
cái gì, nên bỏ cái gì và nắm giữ cái gì. Bản thân đứng trước quá nhiều lựa chọn
lại không đủ bản lĩnh và sự quyết đoán để đi đến cuối cùng. Cảm giác sắp rời xa
vòng tay của ba mẹ thật sự rất đáng sợ, bên ngoài kia cuộc sống lại không chỉ có
màu hồng, ước mơ trẻ con rất đẹp nhưng lại xa xôi quá. Tương lai chỉ là những
thứ gần gũi với cuộc sống thực tế nhưng cũng chẳng biết làm thế nào để đạt được
nó. Ra trường rồi sẽ làm gì? Nghề nghiệp sẽ ra sao? Mai sau sẽ như thế nào? Hoặc
sẽ làm ba mẹ an lòng hoặc cho đến già vẫn khiến họ lo lắng.
21
năm là thời gian nói tạm biệt với tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất cuộc đời, cũng
là thời điểm chập chững những bước đi đầu tiên trong hành trình tự quyết định
tương lai cho bản thân. Dù muốn hay không muốn thì những thứ cảm xúc lộn xộn ấy
vẫn không thể xóa bỏ, chỉ còn biết kiên cường bước qua, cố gắng làm mọi thứ tốt
nhất có
thể.
Đào
Hương
Những
năm tháng trẻ con sáng đạp xe cút kít, trưa không ngủ, giữa cái nắng như đổ lửa
ngồi nghịch đất, nghịch cát, chiều lại tung tăng tắm mưa không biết đường về, có
lẽ là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời tôi. Khi ấy chỉ biết ăn biết
chơi, không nghe lời mẹ đến mức bị cho ăn đòn. Khi ấy tóc ba chưa bạc, khuôn mặt
mẹ không có những vết nhăn in hằn theo năm tháng. Không có những ngày áp lực
thi cử ngồi học bên những cốc cà phê, những đêm mất ngủ vì sợ hãi một ngày mai
không biết trước hay suy nghĩ về những thứ đã qua và thấy có lỗi với ba
mẹ.

Càng lớn mọi thứ khi xưa lại
càng trở nên xa lạ, bỗng thấy trên vai nặng nề thêm những trọng trách, đó cũng
là cái giá của sự trưởng thành. Chẳng ai có thể làm thời gian dừng lại vì vậy
chỉ có thể từng ngày lớn lên.
21
năm trôi qua nhắm mắt lại cũng có thể hồi tưởng cuộc đời đã trải qua dài đằng
đẵng chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Hối tiếc có, hụt hẫng có, để rồi tự đặt bản
thân đến một không gian vô định, cô đơn và mất phương
hướng.
Nhiều
lúc nằm ôm mẹ khóc, vừa muốn xin lỗi, vừa muốn cám ơn về những gì đã qua nhưng
lại không có cách nào mở lời. Có lẽ lớn lên khiến tôi không còn dễ dàng nói với
mẹ những lời yêu thương như trước nữa.

21 tuổi cái tuổi đứng giữa thanh
xuân và sự trưởng thành thật sự rất mệt mỏi, không biết nên đi về đâu, nên làm
cái gì, nên bỏ cái gì và nắm giữ cái gì. Bản thân đứng trước quá nhiều lựa chọn
lại không đủ bản lĩnh và sự quyết đoán để đi đến cuối cùng. Cảm giác sắp rời xa
vòng tay của ba mẹ thật sự rất đáng sợ, bên ngoài kia cuộc sống lại không chỉ có
màu hồng, ước mơ trẻ con rất đẹp nhưng lại xa xôi quá. Tương lai chỉ là những
thứ gần gũi với cuộc sống thực tế nhưng cũng chẳng biết làm thế nào để đạt được
nó. Ra trường rồi sẽ làm gì? Nghề nghiệp sẽ ra sao? Mai sau sẽ như thế nào? Hoặc
sẽ làm ba mẹ an lòng hoặc cho đến già vẫn khiến họ lo lắng.
21
năm là thời gian nói tạm biệt với tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất cuộc đời, cũng
là thời điểm chập chững những bước đi đầu tiên trong hành trình tự quyết định
tương lai cho bản thân. Dù muốn hay không muốn thì những thứ cảm xúc lộn xộn ấy
vẫn không thể xóa bỏ, chỉ còn biết kiên cường bước qua, cố gắng làm mọi thứ tốt
nhất có
thể.
Đào
Hương
Những
năm tháng trẻ con sáng đạp xe cút kít, trưa không ngủ, giữa cái nắng như đổ lửa
ngồi nghịch đất, nghịch cát, chiều lại tung tăng tắm mưa không biết đường về, có
lẽ là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời tôi. Khi ấy chỉ biết ăn biết
chơi, không nghe lời mẹ đến mức bị cho ăn đòn. Khi ấy tóc ba chưa bạc, khuôn mặt
mẹ không có những vết nhăn in hằn theo năm tháng. Không có những ngày áp lực
thi cử ngồi học bên những cốc cà phê, những đêm mất ngủ vì sợ hãi một ngày mai
không biết trước hay suy nghĩ về những thứ đã qua và thấy có lỗi với ba
mẹ.

Càng lớn mọi thứ khi xưa lại
càng trở nên xa lạ, bỗng thấy trên vai nặng nề thêm những trọng trách, đó cũng
là cái giá của sự trưởng thành. Chẳng ai có thể làm thời gian dừng lại vì vậy
chỉ có thể từng ngày lớn lên.
21
năm trôi qua nhắm mắt lại cũng có thể hồi tưởng cuộc đời đã trải qua dài đằng
đẵng chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Hối tiếc có, hụt hẫng có, để rồi tự đặt bản
thân đến một không gian vô định, cô đơn và mất phương
hướng.
Nhiều
lúc nằm ôm mẹ khóc, vừa muốn xin lỗi, vừa muốn cám ơn về những gì đã qua nhưng
lại không có cách nào mở lời. Có lẽ lớn lên khiến tôi không còn dễ dàng nói với
mẹ những lời yêu thương như trước nữa.

21 tuổi cái tuổi đứng giữa thanh
xuân và sự trưởng thành thật sự rất mệt mỏi, không biết nên đi về đâu, nên làm
cái gì, nên bỏ cái gì và nắm giữ cái gì. Bản thân đứng trước quá nhiều lựa chọn
lại không đủ bản lĩnh và sự quyết đoán để đi đến cuối cùng. Cảm giác sắp rời xa
vòng tay của ba mẹ thật sự rất đáng sợ, bên ngoài kia cuộc sống lại không chỉ có
màu hồng, ước mơ trẻ con rất đẹp nhưng lại xa xôi quá. Tương lai chỉ là những
thứ gần gũi với cuộc sống thực tế nhưng cũng chẳng biết làm thế nào để đạt được
nó. Ra trường rồi sẽ làm gì? Nghề nghiệp sẽ ra sao? Mai sau sẽ như thế nào? Hoặc
sẽ làm ba mẹ an lòng hoặc cho đến già vẫn khiến họ lo lắng.
21
năm là thời gian nói tạm biệt với tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất cuộc đời, cũng
là thời điểm chập chững những bước đi đầu tiên trong hành trình tự quyết định
tương lai cho bản thân. Dù muốn hay không muốn thì những thứ cảm xúc lộn xộn ấy
vẫn không thể xóa bỏ, chỉ còn biết kiên cường bước qua, cố gắng làm mọi thứ tốt
nhất có
thể.
Đào
Hương
Những
năm tháng trẻ con sáng đạp xe cút kít, trưa không ngủ, giữa cái nắng như đổ lửa
ngồi nghịch đất, nghịch cát, chiều lại tung tăng tắm mưa không biết đường về, có
lẽ là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời tôi. Khi ấy chỉ biết ăn biết
chơi, không nghe lời mẹ đến mức bị cho ăn đòn. Khi ấy tóc ba chưa bạc, khuôn mặt
mẹ không có những vết nhăn in hằn theo năm tháng. Không có những ngày áp lực
thi cử ngồi học bên những cốc cà phê, những đêm mất ngủ vì sợ hãi một ngày mai
không biết trước hay suy nghĩ về những thứ đã qua và thấy có lỗi với ba
mẹ.

Càng lớn mọi thứ khi xưa lại
càng trở nên xa lạ, bỗng thấy trên vai nặng nề thêm những trọng trách, đó cũng
là cái giá của sự trưởng thành. Chẳng ai có thể làm thời gian dừng lại vì vậy
chỉ có thể từng ngày lớn lên.
21
năm trôi qua nhắm mắt lại cũng có thể hồi tưởng cuộc đời đã trải qua dài đằng
đẵng chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Hối tiếc có, hụt hẫng có, để rồi tự đặt bản
thân đến một không gian vô định, cô đơn và mất phương
hướng.
Nhiều
lúc nằm ôm mẹ khóc, vừa muốn xin lỗi, vừa muốn cám ơn về những gì đã qua nhưng
lại không có cách nào mở lời. Có lẽ lớn lên khiến tôi không còn dễ dàng nói với
mẹ những lời yêu thương như trước nữa.

21 tuổi cái tuổi đứng giữa thanh
xuân và sự trưởng thành thật sự rất mệt mỏi, không biết nên đi về đâu, nên làm
cái gì, nên bỏ cái gì và nắm giữ cái gì. Bản thân đứng trước quá nhiều lựa chọn
lại không đủ bản lĩnh và sự quyết đoán để đi đến cuối cùng. Cảm giác sắp rời xa
vòng tay của ba mẹ thật sự rất đáng sợ, bên ngoài kia cuộc sống lại không chỉ có
màu hồng, ước mơ trẻ con rất đẹp nhưng lại xa xôi quá. Tương lai chỉ là những
thứ gần gũi với cuộc sống thực tế nhưng cũng chẳng biết làm thế nào để đạt được
nó. Ra trường rồi sẽ làm gì? Nghề nghiệp sẽ ra sao? Mai sau sẽ như thế nào? Hoặc
sẽ làm ba mẹ an lòng hoặc cho đến già vẫn khiến họ lo lắng.
21
năm là thời gian nói tạm biệt với tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất cuộc đời, cũng
là thời điểm chập chững những bước đi đầu tiên trong hành trình tự quyết định
tương lai cho bản thân. Dù muốn hay không muốn thì những thứ cảm xúc lộn xộn ấy
vẫn không thể xóa bỏ, chỉ còn biết kiên cường bước qua, cố gắng làm mọi thứ tốt
nhất có
thể.
Đào
Hương
Những
năm tháng trẻ con sáng đạp xe cút kít, trưa không ngủ, giữa cái nắng như đổ lửa
ngồi nghịch đất, nghịch cát, chiều lại tung tăng tắm mưa không biết đường về, có
lẽ là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời tôi. Khi ấy chỉ biết ăn biết
chơi, không nghe lời mẹ đến mức bị cho ăn đòn. Khi ấy tóc ba chưa bạc, khuôn mặt
mẹ không có những vết nhăn in hằn theo năm tháng. Không có những ngày áp lực
thi cử ngồi học bên những cốc cà phê, những đêm mất ngủ vì sợ hãi một ngày mai
không biết trước hay suy nghĩ về những thứ đã qua và thấy có lỗi với ba
mẹ.

Càng lớn mọi thứ khi xưa lại
càng trở nên xa lạ, bỗng thấy trên vai nặng nề thêm những trọng trách, đó cũng
là cái giá của sự trưởng thành. Chẳng ai có thể làm thời gian dừng lại vì vậy
chỉ có thể từng ngày lớn lên.
21
năm trôi qua nhắm mắt lại cũng có thể hồi tưởng cuộc đời đã trải qua dài đằng
đẵng chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Hối tiếc có, hụt hẫng có, để rồi tự đặt bản
thân đến một không gian vô định, cô đơn và mất phương
hướng.
Nhiều
lúc nằm ôm mẹ khóc, vừa muốn xin lỗi, vừa muốn cám ơn về những gì đã qua nhưng
lại không có cách nào mở lời. Có lẽ lớn lên khiến tôi không còn dễ dàng nói với
mẹ những lời yêu thương như trước nữa.

21 tuổi cái tuổi đứng giữa thanh
xuân và sự trưởng thành thật sự rất mệt mỏi, không biết nên đi về đâu, nên làm
cái gì, nên bỏ cái gì và nắm giữ cái gì. Bản thân đứng trước quá nhiều lựa chọn
lại không đủ bản lĩnh và sự quyết đoán để đi đến cuối cùng. Cảm giác sắp rời xa
vòng tay của ba mẹ thật sự rất đáng sợ, bên ngoài kia cuộc sống lại không chỉ có
màu hồng, ước mơ trẻ con rất đẹp nhưng lại xa xôi quá. Tương lai chỉ là những
thứ gần gũi với cuộc sống thực tế nhưng cũng chẳng biết làm thế nào để đạt được
nó. Ra trường rồi sẽ làm gì? Nghề nghiệp sẽ ra sao? Mai sau sẽ như thế nào? Hoặc
sẽ làm ba mẹ an lòng hoặc cho đến già vẫn khiến họ lo lắng.
21
năm là thời gian nói tạm biệt với tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất cuộc đời, cũng
là thời điểm chập chững những bước đi đầu tiên trong hành trình tự quyết định
tương lai cho bản thân. Dù muốn hay không muốn thì những thứ cảm xúc lộn xộn ấy
vẫn không thể xóa bỏ, chỉ còn biết kiên cường bước qua, cố gắng làm mọi thứ tốt
nhất có
thể.
Đào
Hương
Những
năm tháng trẻ con sáng đạp xe cút kít, trưa không ngủ, giữa cái nắng như đổ lửa
ngồi nghịch đất, nghịch cát, chiều lại tung tăng tắm mưa không biết đường về, có
lẽ là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời tôi. Khi ấy chỉ biết ăn biết
chơi, không nghe lời mẹ đến mức bị cho ăn đòn. Khi ấy tóc ba chưa bạc, khuôn mặt
mẹ không có những vết nhăn in hằn theo năm tháng. Không có những ngày áp lực
thi cử ngồi học bên những cốc cà phê, những đêm mất ngủ vì sợ hãi một ngày mai
không biết trước hay suy nghĩ về những thứ đã qua và thấy có lỗi với ba
mẹ.

Càng lớn mọi thứ khi xưa lại
càng trở nên xa lạ, bỗng thấy trên vai nặng nề thêm những trọng trách, đó cũng
là cái giá của sự trưởng thành. Chẳng ai có thể làm thời gian dừng lại vì vậy
chỉ có thể từng ngày lớn lên.
21
năm trôi qua nhắm mắt lại cũng có thể hồi tưởng cuộc đời đã trải qua dài đằng
đẵng chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Hối tiếc có, hụt hẫng có, để rồi tự đặt bản
thân đến một không gian vô định, cô đơn và mất phương
hướng.
Nhiều
lúc nằm ôm mẹ khóc, vừa muốn xin lỗi, vừa muốn cám ơn về những gì đã qua nhưng
lại không có cách nào mở lời. Có lẽ lớn lên khiến tôi không còn dễ dàng nói với
mẹ những lời yêu thương như trước nữa.

21 tuổi cái tuổi đứng giữa thanh
xuân và sự trưởng thành thật sự rất mệt mỏi, không biết nên đi về đâu, nên làm
cái gì, nên bỏ cái gì và nắm giữ cái gì. Bản thân đứng trước quá nhiều lựa chọn
lại không đủ bản lĩnh và sự quyết đoán để đi đến cuối cùng. Cảm giác sắp rời xa
vòng tay của ba mẹ thật sự rất đáng sợ, bên ngoài kia cuộc sống lại không chỉ có
màu hồng, ước mơ trẻ con rất đẹp nhưng lại xa xôi quá. Tương lai chỉ là những
thứ gần gũi với cuộc sống thực tế nhưng cũng chẳng biết làm thế nào để đạt được
nó. Ra trường rồi sẽ làm gì? Nghề nghiệp sẽ ra sao? Mai sau sẽ như thế nào? Hoặc
sẽ làm ba mẹ an lòng hoặc cho đến già vẫn khiến họ lo lắng.
21
năm là thời gian nói tạm biệt với tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất cuộc đời, cũng
là thời điểm chập chững những bước đi đầu tiên trong hành trình tự quyết định
tương lai cho bản thân. Dù muốn hay không muốn thì những thứ cảm xúc lộn xộn ấy
vẫn không thể xóa bỏ, chỉ còn biết kiên cường bước qua, cố gắng làm mọi thứ tốt
nhất có
thể.
Đào
Hương
EmoticonEmoticon